Chỉ còn hai ngày nữa là kỷ niệm 48 năm ngày miền Nam Việt Nam rơi vào tay quân Cộng sản Bắc Việt. Tôi viết bài này như một lời xin lỗi muộn màng với dân tộc, đất nước. Lời xin lỗi phải chờ tới 48 năm sau mới đủ can đảm nói lên.
Chọn bất kì một tấm hình người VN nào đó rồi đem để kế bên một tấm hình một người nước ngoài, dù Châu Âu, Châu Mỹ hay Châu Phi
Phạm Tín An Ninh - Nếu không nhờ đôi mắt ấy có lẽ tôi không bao giờ nhận ra vợ chồng người bạn trẻ, từng là ân nhân đã giúp tôi giữ được mạng sống của nhiều đồng đội và của cả chính mình, thời tôi còn lăn lộn trên chiến trường, khi lằn ranh sống chết nhiều khi còn mỏng hơn sợi tóc.
Đơn vị tôi, dù đã tạo được những chiến thắng lẫy lừng trong suốt Mùa Hè Đỏ Lửa 1972, để có một “Kontum Kiêu Hùng” và giữ vững được Tây Nguyên, nhưng có chiến thắng nào lại không phải trả giá bằng máu xương chiến sĩ.
Tuấn Khanh - Ông Ngộ cho biết cuộc đời ông trải qua rất nhiều bể dâu, nhưng việc lên tàu đến Mỹ, bỏ lại tất cả, là một câu chuyện ông luôn kể lại cho con cháu về một cách sống, và cách dựng lại đời mình bằng hai bàn tay trắng.
Không biết do bẩm sinh hay sao mà bộ nhớ trong não bộ tôi in chặt những gì làm tổn thương đến bản ngã của tôi. Nó in chặt, giống như một người keo kiệt cất kỹ vàng bạc hột xoàn trong một két sắt.
Giới thiệu: Sửa lời nhạc trở thành một hiện tượng khá phổ biến tại Việt Nam, sửa do chỉ thị, sửa để được hát, sửa để khỏi bị làm khó dễ, sửa để kiếm sống v.v.. Tuy nhiên, có một nhạc phẩm rất phổ biến nhưng không ai sửa đó là Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ
Trần đình Ngọc - Con gái 5 tuổi lạc qua Mỹ ngày 30 tháng 4 năm 1975, trở thành bác sĩ về Việt Nam chửa bệnh từ thiện, ra Nha Trang tìm lại cha mẹ các em, tình cờ xe hết xăng ngay chỗ mẹ ruột và 2 em đang cải táng mộ cha ...
Tiểu Tử - Tháng 3, rồi tháng 4 năm 1975, thiên hạ chạy di tản rần rần từ miền trung vào trong nam, rồi từ đất liền «chạy» ra biển, nhốn nháo hỗn loạn chẳng biết «trời trăng» gì hết, chỉ có một ý nghĩ rõ rệt ở trong đầu là «Ở lại với tụi nó là chết!».
Bố mẹ nuôi của tôi là người Mỹ gốc di dân Ba Lan nhiều đời, lập nghiệp tại phía Tây thành phố Chicago, tiểu bang Illinois. Bố mẹ có một trang trại rộng trong Làng Ba Lan Cổ ( Old Polonia), trong đó,
Mỗi tháng Tư về, những người con Việt Nam tha hương như bị rơi vào hố khủng hoảng, những mộng mị đã trải qua sau 75, bị đi kinh tế mới hay nỗi hãi hùng khi vượt biển trước khi đến bến bờ tự do.
Phạm Tín An Ninh - Một đám con nít sáu mươi - Gặp nhau bỗng thấy nhớ trời đất xưa - Nhớ ngôi trường cũ dưới mưa - Nhớ thầy nhớ bạn nhớ giờ ra chơi
Khi bị chuyển về khám đường Bà Rịa, tôi bị nhốt vào một căn phòng rất nhỏ. Trong phòng ấy đã có sẵn một người: ông Đoàn. Cửa phòng là một bửng sắt khá dày, bị sét rỉ toàn bộ,
Những năm gần đây, cứ đến dịp này là lại thấy nhiều người lên tiếng đòi bỏ Tết. Lý do thì nhiều, như ảnh hưởng đến sản xuất, tiêu dùng lãng phí, tai nạn giao thông, ăn nhậu bừa bãi, cản trở sự phát triển của xã hội, và nhất là “gốc Tàu”.
Hôm nọ, một anh Việt kiều Úc (tức đồng hương tôi) cho biết anh cảm thấy tự hào khi cầm cái passport Việt Nam ở ‘xứ người’. Câu nói tự hào đó cứ ám ảnh tôi. Có cần tự hào như vậy không?
Tùy theo quan niệm của từng người và trong từng giai đoạn của lịch sử mà người Việt có những tiêu chuẩn khác nhau để đánh giá thế nào là một người thành công. Nguyễn Công Trứ (1778-1858) l
Nguyễn Thế Hoàng - Vừa nghe tiếng gà rừng gáy phía sau chòi Thiệp đã tỉnh giấc. Như thường lệ, Thiệp bắt đầu công việc hằng ngày như một thói quen đã sẳn có từ nhiều năm ở nơi thâm sơn cùng cốc này.
Khuyết danh - Thời bao cấp, cả nước đều khổ. Tôi cũng trong số đó. Từ miền trung tôi lưu lạc vào Saigon. Xích lô cũng đã từng, bốc vác cũng đã trải... nhưng không cạnh tranh nổi với họ.
Vào sáng ngày Thứ Ba, 11 Tháng Chín năm 2001, chúng tôi đã rời khỏi Frankfurt khoảng 5 giờ đồng hồ rồi và đang bay qua Bắc Đại Tây Dương.
Huế đâu chỉ có sông Hương, núi Ngự, cầu Trường Tiền mà còn có Thôn Vỹ. Thôn này có bóng dáng một cô gái Huế thời tiền chiến: Cô Hoàng Thị Kim Cúc (1913-1989)